Mong anh về để có một đám cưới giản dị…

14/11/2012 16:00

Anh nghiện ma tuý đã gần chục năm, chị là gái mại dâm đã hoàn lương. Hai con người vướng vào những tệ nạn mà xã hội còn nhiều định kiến gặp nhau, yêu nhau và cùng mơ về một hạnh phúc giản đơn.

Nói về chuyện tình đẹp của mình, chị Tú, bán nước bên Hồ Thiền Quang, một trong số những chị em bán dâm từng “bám hồ” kể: “ Chị không ngại công khai mình từng bán dâm, mọi người quanh khu vực hồ này hầu như đều biết chị. Hoàn lương gần 10 năm nay rồi bán nước ngay tại hồ, thấy mình làm việc chăm chỉ mọi người cũng hiểu và cảm thông cho. Chị gặp anh Tuấn, người yêu hiện tại của chị cũng là ở quán nước này.”

Hồ Thiền Quang, nơi bắt đầu tình yêu đẹp của anh Tuấn và chị Tú

15 năm trước, khi đứa con trai mới được 5 tháng tuổi thì người chồng đầu gối tay ấp với chị bỏ theo người đàn bà khác. Chị ôm con về nhà mẹ đẻ nhưng chỉ nhận được sự cay nghiệt, hắt hủi từ chính gia đình mình. Không có tay nghề để kiếm tiền, khi con trai được 1 tuổi, chị đành ra hồ Thiền Quang đứng đường. Sau 4 năm ra trại vào trại, chị quyết tâm hoàn lương, bỏ cái nghề bán “vốn tự có”.

Khi được hỏi động lực giúp chị thoát khỏi kiếp “bán thân nuôi miệng”, chị bảo là vì con. Thằng bé không biết chị làm cái nghề mà bị xã hội khinh rẻ. Nó rất ngoan và nghe lời chị. Nghĩ đến con, muốn con không phải xấu hổ với bạn bè và có tương lai tươi sáng, chị quyết tâm làm lại cuộc đời. May mắn được hỗ trợ vay vốn, chị mở quán nước ngay bên bờ hồ Thiền Quang. Nhờ chăm chỉ làm ăn cộng thêm tính tiết kiệm, chị đã có thể lo cho con một cuộc sống đầy đủ. Giờ thằng bé đã 15 tuổi và rất khá về tin học.

Anh Tuấn nghiện ma tuý đã gần chục năm. Khi còn trẻ, do thiếu kiến thức lại bị bạn bè rủ rê nên anh sa chân vào con đường nghiện ngập. Khi đó, giá mà được gia đình quan tâm giúp đỡ có khi anh đã cai được.

Nghĩ con mình nghiện ma tuý không có tương lai, làm xấu mặt gia đình, bố mẹ Tuấn đã từ anh. Anh phải “dạt” từ Hải Phòng lên Hà Nội làm thuê sống qua ngày. Nghiện ma tuý nên những lúc đói thuốc không có tiền nhiều khi anh cũng phải làm cái việc trái luân thường đạo lý là đi cướp của người ta. Nhưng khi gặp chị Tú, cuộc đời anh rẽ sang một hướng khác.

Là khách quen của quán nước, chị Tú lại là người cởi mở dễ nói chuyện nên anh Tuấn thường hay tâm sự với chị. Cả hai đều rất thấu hiểu hoàn cảnh của nhau. Rồi những câu chuyện những lần tâm sự đã giúp anh chị gần nhau hơn. “Tình yêu nó đến tự nhiên lắm, chẳng biết từ lúc nào nữa”, chị Tú cười hể hả.

Khi đã là người yêu của nhau, dọn về sống chung với nhau, chị Tú ở bên động viên và giúp anh cai nghiện. Anh Tuấn khi đó đã không sử dụng ma tuý được một năm. Chị cũng khuyên anh nên về thăm gia đình tại Hải Phòng. Hai anh chị cũng đã tìm về, nhưng một lần nữa chính sự hờ hững, hắt hủi của gia đình khiến anh lại chán nản, bước vào con đường cũ.

Chị Tú kể, mặc dù nghiện, nhưng anh chưa bao giờ đánh và lấy tiền của chị. Anh biết chị còn phải nuôi con. Anh cũng rất yêu thương thằng bé, coi nó như con của mình. Rồi chị cũng động viên anh đi cai nghiện tại Trung tâm.

Nói về anh Tuấn, chị Tú cười: “Mặc dù là trai tân yêu mình đã có một đời chồng và có một đứa con, nhưng anh rất tôn trọng mình. Mặc dù ở trại nhưng anh vẫn thường viết thư động viên mình chăm chỉ làm việc, nuôi con và đợi anh về. Nhớ cái hồi mình bị ốm, anh lo lắm, cứ chạy đi chạy lại thuốc thang rồi cơm cháo. Anh không muốn mình nhuộm tóc hay trang điểm vì anh thích vẻ đẹp tự nhiên. Anh tôn trọng mình nên mình cũng tôn trọng anh.”

 Anh Tuấn vào Trung tâm đã được 3 năm. Qua những lần vào thăm và những cánh thư, chị biết anh đã không còn vật vã vì thuốc nữa. Một năm nữa anh được ra trại, chị đang mong về một đám cưới ấm áp giản dị và một tương lai phía trước.

Top