Khát vọng hoàn lương

11/05/2012 17:01

Mồ côi cha mẹ từ năm mười tuổi, lại bị chị gái nhẫn tâm đuổi đi, Lý Thị H, sinh năm 1987 tại Lào Cai chỉ biết cắn răng chịu đựng, tự tìm đường mưu sinh. Đã hai lần bị bán sang Trung Quốc làm gái mại dâm, lần thứ ba, H may mắn được một người đàn ông dân tộc ít người ở “đất lạ quê người” mua về làm vợ…

Tưởng từ đây H sẽ có một mái ấm gia đình thực sự, nào ngờ cô lại bị trục xuất do không có giấy tờ tùy thân khi đứa con mới được 2 tuổi. Nhớ chồng, xót con, như con thú cùng đường, H lại lao vào cái nghề “bán thân nuôi miệng”, vừa để kiếm miếng sinh nhai qua ngày, vừa để phục vụ ý định trốn qua biên giới đoàn tụ với chồng con.

Đứa bé bất hạnh

Bố H. đột ngột ra đi năm cô mới 10 tuổi H "lưu lạc trên giang hồ" từ đó. Bố chết, còn chị nhưng H. đâu có ngờ người chị rắp tâm chiếm tài sản cha để lại. Chị của H còn làm giấy tờ chứng nhận cô không còn người thân, rồi nhờ chính quyền đưa xuống làng trẻ S.O.S ở Hà Nội.

Dù được các mẹ ở đây nuôi nấng dậy dỗ và chuẩn bị cho đi học, nhưng nỗi nhớ nhà, nhớ rừng đã khiến H. nằng nặc xin về mà không biết rằng tất cả tài sản của bố để lại cho hai chị em, gồm đất khai hoang, đất trồng rừng và căn lều nhỏ lưng chừng núi đều đã bị chị gái bán sạch. Không còn chốn dung chân, H lại đánh liều tìm đường ra Hà Nội, mong kiếm việc làm và tìm một chỗ trú thân. Sau một lần bị tai nạn, qua khỏi H lại trở về quê.

Sa vào “động”

Về quê nhưng không nhà cửa, không người thân, H. trở lại Hà Nội. Năm 12 tuổi H bị một người nhận là "mẹ nuôi" dùng chiêu đánh thuốc mê để bán cô bé cho một ổ mại dâm ở Trung Quốc. 3 năm sau, H. liều chết trốn khỏi động quỷ. Không biết tiếng, không biết đường, H. vẫn liều mình đi theo cảm tính. Sau 3 ngày trèo đèo, lội suối hái quả rừng, rau rừng ăn tạm, H. đã đặt chân trở về Việt Nam. Không may, H bị bán lần thứ hai. Lần này H. trở thành nữ phục vụ bàn cà phê đèn mờ ở Thị trấn Xuân Mai.

Không may, H bị bán lần thứ hai và trở thành nữ phục vụ bàn cà phê đèn mờ.

Tới ngày H bị bắt lần đầu, H. không để lại được đồng nào. Rời trại phục hồi nhân phẩm, H. trở về quê, nhưng tiếp tục bị chị gái hắt hủi. Xuống Hà Nội lần này, do đã có kinh nghiệm, H. đã tìm cách tự nuôi sống bản thân bằng việc bán dâm tại khu vực Hồ Thiền Quang. H. tự biết cách “đánh bóng” bản thân, biết “khoe hàng”, “câu khách” nên đã có cuộc sống khá thoải mái. Thậm chí, cô còn biết “yêu”, biết “cặp bồ” để lấy người bảo vệ, lấy người xi-nhan mọi chuyện khi cần. Nhưng nhiều kinh nghiệm hơn, không có nghĩa H. có thể tránh mọi cạm bẫy.

H một lần nữa bị lừa bán. Nhưng khát khao có một mái ấm gia đình từ tâm khảm khiến H. quyết định theo người đàn ông lạ, băng rừng, vượt núi tới làm vợ anh ta tại một nơi hẻo lánh ở Trung Quốc.

Niềm vui ngắn chẳng tày gang

Sau gần chục năm phiêu bạt, cuối cùng H. cũng đã có một gia đình êm ấm. Dù nhà chồng H. ở vùng núi, nhưng xây ba tầng tươm tất. May mắn, chồng H. khá thạo tiếng Việt nên cuộc sống của cô không đến nỗi quá khó khăn. Sau này chồng H. nói rằng, anh ta phải bỏ 3 vạn NDT để được gặp cô. Hy vọng cô sẽ tự nguyện chung sống với anh suốt đời. Nghe “chồng” nói vậy, H. rất mừng, cuối cùng mong ước “có một gia đình” cũng trở thành hiện thực.

Một năm sau, vợ chồng cô thêm hạnh phúc, khi đứa con trai đầu lòng bụ bẫm chào đời. Nhưng sự may mắn của H. chẳng kéo dài lâu, khi đứa bé vừa tròn 1 tuổi, công an nước bạn phát hiện H. không có giấy tờ tùy thân, sinh sống bất hợp pháp nên ngay lập tức cô bị trục xuất về nước.

Không có giấy tờ tùy thân, sinh sống bất hợp pháp nên ngay lập tức cô bị trục xuất về nước.

H. chỉ kịp trao lại đứa con đang khóc vì sợ hãi cho chồng và nghe chồng dặn dò: “Em cố gắng về Việt Nam hoàn tất thủ tục giấy tờ, sớm quay lại với bố con anh. Bố con anh mãi mãi chờ em…”.

Lời dặn ấy luôn văng vẳng bên tai H. Về nước H. vội vã quay về quê tìm cách làm lại giấy tờ. Nhưng với sự hiểu biết có hạn, H. chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Cô đành quay lại Hà Nội tìm kế mưu sinh bằng nghề bán dâm, chờ sau một năm đủ tiền sẽ tiếp tục trốn qua biên giới đoàn tụ với chồng. Chẳng ngờ, “làm” tới tháng thứ 8 thì H. bị bắt và phải lại quay lại trung tâm Giáo dục Lao động Xã hội số 2.

Trong cuộc gặp gỡ với phóng viên, H. nói, cô rất xấu hổ với hành động tội lỗi của mình. Giờ đây, H chỉ mong ngày được ra trại để hoàn tất thủ tục giấy tờ, về sống với chồng con ở bên kia biên giới.
Top