Ngày trở lại của “dân giang hồ”…

22/05/2012 17:19

Ít ai có thể ngờ rằng, một người đang nhiễm HIV, từng nghỉ học 12 năm và lang bạt trong giới giang hồ, giờ đây đang háo hức chờ đợi tới ngày nhận bằng cử nhân của trường Đại học Y Khoa Phạm Ngọc Thạch (TP.HCM). Người có bản lĩnh và nghị lực phi thường đó chính là Ng.N.H (32 tuổi, ngụ quận 1, TP.HCM), hiện đang tham gia giúp đỡ những người nhiễm HIV trong nhóm Tiếng Vọng.

Hành trình sa ngã

Ngày Ng.N.H chuẩn bị bước vào bậc Trung học phổ thông cũng là lúc bố mẹ H. li dị. Thiếu sự quan tâm chăm sóc của gia đình và bị bạn bè rủ rê, H. đã nghỉ học và tham gia vào “thế giới ngầm” của “dân anh chị”. Tuy nhỏ cả về tuổi lẫn dáng hình, nhưng H. luôn được anh em “tín nhiệm” bởi khả năng “lãnh đạo” của mình. Để thể hiện bản lĩnh và “đẳng cấp”, H. đã sa ngã.

Thiếu sự quan tâm chăm sóc của gia đình và bị bạn bè rủ rê, H. đã nghỉ học và tham gia vào “thế giới ngầm” của “dân anh chị”...

Năm 1994, khi chuẩn bị bước vào lớp 10, H nghỉ học và theo bạn bè tung hoành, bất chấp. Từ việc đánh thuê, chém mướn, đến đề đóm, lui tới các quán bar, vũ trường đó là chuyện thường của những người trong “thế giới ngầm”. Tuổi trẻ ngông cuồng, có những suy nghĩ bồng bột và cũng muốn thể hiện “đẳng cấp” nên H đã lao vào con đường hút chích ma túy. Thời đó, vì gia đình có điều kiện lại được anh em “trọng dụng”, nên H chưa bao giờ rơi vào cảnh “đói thuốc”. Có những ngày H chi hết 500.000 vào làn khói trắng.

Một chút tò mò, một chút ngông cuồng và nghĩ rằng làn khói trắng đó sẽ không thể làm chủ được cuộc đời mình, bởi mình là người có bản lĩnh. Thế nhưng ai ngờ, đến với nó thì dễ nhưng để dứt bỏ nó thì quả thật không dễ. Sau gần 2 năm lệ thuộc vào ma túy, H thấy mình không còn là mình nữa, bản lĩnh cũng không được thể hiện qua những làn khói trắng như H nghĩ, mà bản lĩnh thật sự là phải quyết tâm dứt bỏ con đường nghiện hút. Năm 1997, H bắt đầu đến các trung tâm cai nghiện ở thành phố để cai, nhưng sau khi ra ngoài H lại tái nghiện. Qua 3 lần cai nghiện ở các trung tâm không được, H quyết định ra Bắc, ở nhà một người quen trên Lào Cai và bắt đầu hành trình từ bỏ ma túy. Khi biết H từ bỏ được ma túy, mẹ H đã khuyên nên ở lại đó lập nghiệp và lập gia đình, nhưng H nghĩ mình vấp ngã từ đâu thì nên đứng dậy từ đó. Thế là năm 2002, H quay vào TP.HCM để tiếp tục hành trình làm lại từ đầu.

Trở lại với môi trường cũ, quyết tâm tránh xa con đường nghiện hút, Ng.N.H bắt đầu làm lại từ đầu bằng việc đi học lái xe ô tô. Trong thời gian đó, không đủ nghị lực, H lại quay trở lại hoạt động trong “thế giới ngầm”. Một lần nữa H muốn thể hiện bản lĩnh của mình. Nhưng ý định chưa thành, H. bàng hoàng nhận ra mình đang mang trong người con virus HIV qua lần mổ ruột thừa năm 2004.

Vượt qua HIV

Khi còn ở trong “chốn giang hồ”, Ng.N.H “xem cái chết rất nhẹ nhàng bởi đã vào chốn này thì chuyện sống chết không ai lường trước được”. Tuy nhiên, khi nghe bác sỹ nói mình bị nhiễm HIV, H. lại rất sợ chết. Trong khi H. rơi vào hoảng loạn vì nhận thấy cái chết đang cận kề thì cô Nguyễn Thị Vinh, trưởng nhóm Tiếng Vọng, người mà giờ đây H. luôn xem như người mẹ, người thầy, đã dang tay cứu vớt. Chính vì thế, H. xem cô như người đã sinh ra anh lần thứ hai.

Niềm tin và hy vọng sẽ giúp chúng ta đánh bại mọi căn bệnh, đặc biệt là virus HIV

Ng.N.H chia sẻ: “Ngày đó, người bị nhiễm HIV bị mọi người kỳ thị và xa lánh dữ lắm. Nhưng khi tiếp xúc với cô Vinh tôi thấy cô ấy không hề tỏ ra kỳ thị hay xa lánh những người như tôi. Tôi được cô và những người trong nhóm Tiếng Vọng chăm sóc, điều trị rất tận tình. Đặc biệt, cô Vinh đã thổi bùng hi vọng sống trong tôi. Khi sức khỏe đã dần hồi phục, tôi đã theo cô Vinh và những người trong nhóm Tiếng Vọng đi chăm sóc cho những người đồng cảnh ngộ, gieo cho họ niềm tin vào sự sống. Đôi khi tôi nhận thấy chính khi bị nhiễm HIV, tôi lại thấy mình sống có ích hơn”.

Cô Nguyễn Thị Vinh - trưởng nhóm Tiếng Vọng, nhớ lại: “Thật sự ngày đầu khi mới gặp H. tôi không nghĩ là em này có thể sống được. Bởi lúc đó H. đang bị lao đường ruột, không thể ăn uống, người xanh xao, ốm yếu… Nhưng thật không ngờ H. có thể sống khỏe mạnh được như ngày nay. Trong suốt khoảng thời gian điều trị tại đây, H. đã không ngại khó khăn cùng tôi và mọi người trong nhóm đến chăm sóc những người cùng cảnh ngộ”.

Thoát khỏi tay thần chết và tiếp xúc với những người cùng cảnh ngộ, H. nhận ra một điều là chỉ có tri thức mới có thể giúp mình và những người cùng cảnh ngộ trở thành người có ích cho xã hội. Vì vậy, H. đã làm hồ sơ vào học bổ túc lớp 10 tại Trung tâm giáo dục thường xuyên quận 1. “Tôi cũng thật không ngờ sau 12 năm nghỉ học tôi lại có thể đi học lại và tốt nghiệp PTTH. Sau khi tốt nghiệp, nhờ sự tư vấn của cô Vinh, tôi làm hồ sơ thi và đậu vào khoa điều dưỡng, trường ĐH Y khoa Phạm Ngọc Thạch. Biết tôi bị bệnh, nhà trường đã quan tâm và tạo điều kiện học tập cho tôi nhiều hơn” - Ng.N.H cho biết.

Mặc dù học tập rất vất vả, nhưng H. vẫn không quên tới khu vực chăm sóc và điều trị những bệnh nhân nhiễm HIV/ADIS của nhóm Tiếng Vọng. Qua những lần tiếp xúc này, H luôn lấy chính cuộc đời mình như một ví dụ cụ thể giúp họ có được niềm tin vào một ngày mai tươi sáng hơn. H quan niệm rằng: “Để người khác không kỳ thị và xa lánh mình thì trước tiên mình phải xóa bỏ được sự kỳ thị và xa lánh với chính bản thân mình. Hơn nữa niềm tin và hy vọng sẽ giúp chúng ta đánh bại mọi căn bệnh, đặc biệt là virus HIV”.

Top