Câu hỏi cuộc đời

27/02/2012 09:24

Tìm mãi tôi mới thấy Tùng - chú em sống cùng khu tập thể tại một góc khuất của quán. Lưng nó quay vào phía tôi, nên tôi không biết rằng nó đang khóc.

Tôi đã chứng kiến nhiều đàn ông khóc, nhưng chưa thấy ai khóc như nó. Tùng khóc như bị đòn oan. Vì cố nén để không bật ra tiếng nên thỉnh thoảng vai Tùng lại rung lên.

- Anh! Nó ngẩng lên chào tôi, nước mắt cứ để tuôn dài trên má...

- Thôi nào, người ta đang nhìn kia kìa. Có gì thì nói xem nào. Chú gọi anh ra để nhìn chú khóc à ! Tôi vừa dỗ dành vừa ngồi xuống ghế cạnh nó.

- Sao em khổ thế ! Chẳng ai hiểu cho em cả, Tùng gạt vội nước mắt bằng mu bàn tay.

- Thì có việc gì kể xem nào.

- Anh biết Hạnh rồi phải không Tùng hỏi mà không chờ câu trả lời của tôi. Nhưng em chưa kể với anh hoàn cảnh của Hạnh.

Thế rồi chả cần tôi trả lời, Tùng miên man như tự sự: Hạnh quê ở Nam Định. Em yêu Hạnh khi biết cô ấy đã có chồng. Nhưng hoàn cảnh Hạnh đáng thương lắm anh ạ.

Biết người yêu nghiện ma túy, nhưng Hạnh vẫn bỏ qua mọi ngăn cản của gia đình và bạn bè. Hạnh quyết lấy bằng được người mình yêu với mong ước bằng tình yêu của mình chồng sẽ cai nghiện được. Nhưng không những không từ bỏ ma túy, chồng còn đánh đập khi Hạnh không cung cấp đủ tiền cho hắn mua thuốc. Đau xót hơn, chỉ sau khi sinh đứa con gái đầu lòng hai tháng, thiếu thuốc hắn đã bắt Hạnh phải đi làm ca-ve do chính hắn chăn dắt dẫn mối. Để có điều kiện phục vụ mình, hắn còn buộc Hạnh phải gửi đứa con gái về bên ngoại.

Việc thoát ra khỏi vũng lầy nhơ nhớp phụ thuộc vào ý chí, nghị lực và sự tỉnh táo của Hạnh. Ảnh minh họa.

Những khi ế khách, hắn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Hạnh, vì cho rằng cô không nhiệt tình chiều khách, nên họ không quay lại.

Đau đớn ê chề, nhưng Hạnh không dám kêu với ai, vì những người thân quen đều là những người đã hết lòng khuyên ngăn cô. Năm ngoái Hạnh bỏ chồng trốn lên Hà Nội những mong thay đổi số phận…

Nhưng không có nghề nghiệp gì, chẳng thể ăn nhờ ở đậu mãi, Hạnh lại phải xin vào làm cho một tiệm gội đầu thư giãn, thực chất là mại dâm trá hình ở đường Láng. Tùng chậm lại nói: Em gặp Hạnh trong một lần uống rượu say, cùng mấy đứa bạn đi “thư giãn” và em “kết” cô ấy luôn.

Ngày, mỗi ngày gặp cô ấy, em càng thấy yêu cô ấy. Giọng Tùng đều đều, lần nào nói chuyện với em cô ấy cũng khóc. Rồi bọn em hẹn hò những khi cô ấy hết ca làm việc. Em chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ, thoải mái với ai như ở bên cô ấy.

- Biết thế mà em vẫn yêu Hạnh à? Tôi cắt ngang lời Tùng. Tình yêu và lòng thương hại là hai thứ khác nhau đấy, đừng ngộ nhận.

- Không hiểu sao, càng biết chuyện, em lại càng thương, càng yêu cô ấy hơn. Em mong mình có thể giúp cô ấy làm lại cuộc đời.

Tôi không nói gì để Tùng tiếp tục trải lòng.

- Hạnh muốn làm một thời gian kiếm ít vốn để chuyển nghề. Nhưng em không chịu. Bọn em đã thuê một cửa hàng nhỏ để cô ấy bán hàng…

Tùng bỗng dừng lại như để được tiếp tục mơ về viễn cảnh của một cặp vợ chồng với cửa hàng nho nhỏ nhưng không gian đầy ắp tiếng cười…mà hắn vừa mới ấp ủ trong lòng.

- Thế rồi hôm qua, mọi dự định của em đều tan thành mây khói. Đầu Tùng gục xuống, hai tay bưng lấy mặt.

- Gã chồng mất dạy của Hạnh hôm qua lên Hà Nội. Tùng châm thêm một điếu thuốc, rít một hơi dài rồi kể một mạch. Không ngờ tên lưu mạnh ấy về nhà ông bà ngoại Hạnh, dùng đứa con gái để gây áp lực buộc ông bà ngoại cung cấp địa chỉ. Hắn đã lên Hà Nội gặp Hạnh. Khốn nạn, hắn thuê nhà bên cạnh và lại tiếp tục ép Hạnh chu cấp tiền cho hắn mua thuốc. Nếu không hắn sẽ giết con gái.

Nếu không nghe chuyện Hạnh chuẩn bị lấy em, chắc hôm qua nó đã không hùng hổ xông đến nhà em. Hắn đến thật bất ngờ.Chỉ khổ cho ông bà già, em vẫn giữ kín bí mật quá khứ của cô ấy, nên cứ hy vọng đợt này em quyết lấy vợ. Không ngờ thằng ấy đến lu loa rằng em dụ dỗ lôi kéo vợ hắn bỏ nhà ra đi.. Dù gì hắn cũng vẫn là chồng của Hạnh. Rồi nó dọa đưa em ra tòa, trước khi lôi xềnh xệch Hạnh ra khỏi nhà em...

Em chẳng biết làm gì với lý lẽ của hắn. Em đứng như trời trồng, nhìn hắn lôi Hạnh đi. Tệ hơn, hôm qua em mới biết, Hạnh nói dối em là đã ly dị chồng trước khi bỏ lên Hà Nội.

Trong em, mọi thứ như sụp đổ. Bây giờ em không những mất cô ấy mà còn mất luôn tình yêu của chính những người trong gia đinh.

- Em làm gì sai hả anh? Tùng gí mạnh điếu thuốc xuống gạt tàn như thể chính chiếc gạt tàn là người có lỗi trong câu chuyện của mình.

Tôi biết nói sao đây. Về tình cảm Tùng không sai, nhưng về lý là không đúng. Bởi Hạnh vẫn chưa ly dị. Hơn nữa, dù là bị ép buộc, nhưng cô ấy vẫn lừa dối Tùng để chu cấp tiền cho chồng mua ma túy. Tùng đang yêu hay đang thương hại Hạnh? Trong đời chuyện tình cảm vốn dĩ đã chẳng thể rạch ròi.

Tôi suy nghĩ mien man, suy cho cùng, Tùng cũng chỉ là một gạch nối trong số phận chìm nổi của Hạnh với một người chống như thế. Biết bao giờ Hạnh mới thoát ra khỏi vũng lầy nhơ nhớp mà vì tình yêu mù quáng tự cô đã dấn thân và? Điều đó phụ thuộc vào ý chí, nghị lực và sự tỉnh táo của Hạnh.

Top