Cái giá của một lần thử

25/04/2012 11:39

Với làn da hồng hào, gương mặt tươi tắn, thật khó tin người phụ nữ 38 tuổi này đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ HIV /AIDS

Ấn tượng chị để lại trong tôi sau chuyến đi đến Trung tâm Chữa bệnh, Giáo dục và Lao động xã hội Phú Văn, Bình Phước là nghị lực chất chứa từ ánh nhìn thẳng, không trốn tránh quá khứ, dám chấp nhận và sống nghị lực, một cách bình thản.

Cái giá của một lần... thử

Trong buổi trò chuyện, chia sẻ với những người phụ nữ đã từng lầm đường lạc lối ở Trung tâm Phú Văn, tôi đặc biệt chú ý đến người phụ nữ có tên là Hàn T. Chị trẻ hơn nhiều so với tuổi 38 của mình.

Ở chị toát lên khí chất thu hút người đối diện, bởi lẽ, ẩn sâu sau từng con vi rút hãi hùng mang tên HIV đang ăn mòn từng tế bào trong cơ thể chị là cả một tâm hồn cao đẹp, khát vọng sống.

Chị thật lạ khi chẳng ngại ngần né tránh ống kính máy ảnh. Vẫn giữ vẻ điềm nhiên vốn có và mỉm cười hồn hậu. "Tôi không xấu hổ và dám đối diện với sự thật, nhìn nhận lỗi lầm của quá khứ để đi tiếp. Tôi muốn làm cái gì đó để mọi người đừng bao giờ đi vào con đường tôi đã đi qua. Hãy nhìn tôi như bằng chứng sống...".

Nói đến đây giọng chị bỗng nhiên chùng xuống, nghẹn ngào. Có ai biết được người phụ nữ này đã từng có một cuộc đời trọn vẹn hạnh phúc. Cái giá phải trả cho một phút nông nổi quá đắt, chị gục đầu hẳn lên mặt bàn khóc nức nở, ký ức theo thời gian ùa về.

Trước đây, gia đình chị thuộc loại giàu có ở Sài thành. Chị học tới lớp 10 thì nghỉ, đi học làm uốn tóc phụ người dì ruột. Được một năm, chị được người quen giới thiệu vào làm tiếp tân cho Công ty Du lịch Bến Thành. Tại nơi đây, chị gặp anh Lương Chí T, làm bartender (người pha chế rượu) trong công ty, cũng là người chồng sau này của chị.

Mới 20 tuổi, chị có một công việc ổn định, gia đình hạnh phúc với người chồng yêu thương vợ hết mực và đứa con trai khỏe mạnh, kháu khỉnh.

Thế rồi, chồng chị đột nhiên thay đổi tính tình, ít về nhà hơn, đêm đêm lại lê la vào các quán bar vũ trường. Sinh nghi, chị bắt đầu tìm hiểu thì biết được chồng mình đang sa vào ma túy.

Trong một lần đi theo chồng, chứng kiến tận mắt cảnh anh say sưa hít heroin, tay chân quờ quạng cử động theo tiếng nhạc xập xình chát chúa, khuôn mặt đờ đẫn như quên hết mọi thế sự trên đời.

Thời gian trôi, anh càng lún sâu vào ma túy, không thể nào thoát ra được. Chỉ còn chị và con ngày đêm ôm nỗi buồn chất chứa không biết tỏ bày cùng ai.

Nỗi đau khổ khi lên tới đỉnh điểm rất dễ dẫn con người hành xử dại dột. Tò mò, chị quyết định thử một lần cho biết cảm giác phiêu bồng mà nàng tiên nâu mang đến. Chẳng ngờ đó lại là trò chơi dại dột, một quyết định sai lầm chết người trong cuộc đời chị. Chị "gắn" với ma túy từ đó, lúc đầu như một con chiên ngoan đạo, sau thì nghiền nặng.

Chỉ một lần "thử" đã dẫn đến sai lầm chết người trong cuộc đời chị. Ảnh minh họa

Khi phát hiện ra chồng ngoại tình thì hạnh phúc gia đình tan vỡ, cũng là lúc chị lấn sâu vào con đường nghiện ngập. Chị gửi con qua nhà ông bà nội, nghỉ công việc đang làm rồi thuê hẳn một căn nhà nhỏ ở đường Lê Văn Sỹ, quận 3, TP.HCM làm chốn nương thân và dễ bề hút hít.

Chị sống lay lắt như con ma đói trong 4 bức tường lạnh lẽo. Ngày ngủ li bì, không màng ăn uống, vệ sinh cá nhân. Đêm về, dưới ánh đèn điện tù mù, chị vùi đầu trên mớ giấy bạc thiếc, run run bật lửa hít từng hơi chậm rãi rồi phả ra cho đến khi "phê". Phiêu diêu cho đến gần sáng, chị tiếp tục cuộc hành trình không có ngày mai.

Chuyện tình buồn...

Câu chuyện đời của chị đã buồn, chuyện tình lại càng lắm nỗi éo le, oan trái. Trong thời gian đi cai nghiện, tình cờ chị đã gặp và yêu say đắm người đàn ông tên Lưu Bá T. Tình yêu nâng người ta dậy và cũng nhấn chìm họ vào bể khổ khôn cùng.

Chị yêu đến mức không ngại ngần sinh cho T một đứa con trai. Đứa bé mới ra đời, chị ôm trọn trong vòng tay với niềm vui được làm mẹ lần thứ hai. Nào ngờ, chính vào lúc hạnh phúc nhất chị phát hiện thêm sự thật nghiệt ngã - chị bị nhiễm HIV. Đứa con mang theo mầm bệnh của người mẹ, không đủ kháng thể để chống chọi với tử thần, đã chết sau 18 tháng chào đời.

Người đàn ông tên T ra đi không một lời từ biệt, chị lại lao vào "tử thần trắng" để quên đi nỗi đau. Rồi tình cờ chị gặp Đinh Quang H, nhỏ hơn chị 7 tuổi, quê ở Hải Phòng. Từ hồi còn trẻ, H sớm nhập bọn với đám bạn bè xấu, giống như chị, H sa chân vào ma túy.

Cùng gặp nhau như định mệnh sắp đặt, H không thể rời mắt khỏi chị cho dù chị tìm mọi cách trốn tránh. Cai nghiện xong, H trở về Hải Phòng nhưng trái tim vẫn không nguôi hy vọng một ngày nào đó chị sẽ thay đổi. Những lá thư tay trao qua trao lại gắn kết yêu thương, đúng vào dịp giáng sinh năm 2006, H đi một quãng đường dài từ miền Bắc vào miền Nam chỉ để quỳ xuống cầu hôn chị. Một lần nữa, chị lắc đầu từ chối mà nước mắt lã chã tuôn rơi.

Chị không thể ngờ đó là lần cuối cùng chị được gặp H. Đau đớn vì thất tình, H tự tử một tháng sau đó. Nhận được hung tin, chị đứng như trời trồng mà lương tâm đè nặng nỗi trống trải không vơi. Chị tìm đến làn khói trắng để quên trong cuồng dại một lần nữa.

Trong giấc mơ, chị thấy ánh mắt H đau đáu nhìn mình vời vợi, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy làm chị sực tỉnh. Chị muốn mình sống tốt để là người phụ nữ trọn vẹn trong mắt người đàn ông đã không bao giờ còn là của mình. Sau bao nhiêu năm sống trong u tối, chị tự xin đi cai nghiện ở Trung tâm giáo dục lao động bảo trợ xã hội Phú Văn để làm lại cuộc đời.   

Top